ĐỊA NGỤC MÔN

Ryunosuke Akutagawa

Thụ Nhân dịch

(Nhị Nùng xuất bản 1966)

 

CON RỒNG (RYU)

 

Uji Dainagon Takakuni vừa giật ḿnh mơ ngủ dậy vươn vai và nói: “Tạ ơn Trời Đất! Chà hôm nay ta cảm thấy nóng khác thường, không có một làn gió nhẹ thổi rung những đóa hoa dây leo trên cành thông. Gió xuân thổi lạnh cả không gian giờ đây cũng sắp bị tiếng ve sầu cuốn sạch, để chỉ c̣n là sức nóng bức ghê gớm. Bây giờ ta muốn gọi mấy đứa đầy tớ lên quạt cho ta.

- A! tụi bây nói là đă có người ta tụ tập ở đó rồi. Được ta đi ngay giờ. Tụi bây đâu, theo ta đây, và đừng quên mang theo những chiếc quạt lớn đó nghe!

- Dạ, chào bác, tôi là Takakuni. Xin lỗi bác v́ sự ăn mặc sơ sài của tôi. Hôm nay tôi muốn được nghe bác kể truyện, v́ thế tôi đă cho xe ngựa dừng ở quán trà UJI đây. Vừa rồi tôi có ư nghĩ là tôi đến đây để viết một cuốn tiểu thuyết. Nhưng hôm nay tôi chả thấy có ǵ đáng viết cả. Vô công rỗi nghề làm tôi cùn nhụt cả trí óc đi. Hôm nay tôi có ư định xin bác kể cho nghe những câu truyện cổ tích để tôi sưu tập lại thành một cuốn. Bác biết không, v́ tôi làm quan trong triều nên tôi có dịp để sưu tập ở khắp nơi các truyện hay. C̣n các bác, các bác có ǵ phiền khi phải kể truyện cho tôi nghe không!

- Bác đồng ư ạ.! Cảm ơn bác nhiều lắm. Vâng tôi sẽ lần lượt nghe từng chuyện các bác kể.

- Quân bay đâu, lại đây, bắt đầu quạt đi để cho cả pḥng này mát lên nào. Mời bác phó Rèn, bác bả Gốm, hai bác lại đây nào. C̣n mụ bán cháo Sushi này, nếu nắng quá th́ bỏ đồ vào góc pḥng kia. Nào, mời thầy bỏ chiếc trống cơm này xuống, mời ông bạn Hiệp sĩ và thầy Sơn cước, nào trải chiếu ra đây ngồi.

- Sắp sẵn cả chưa. Nếu xong cả rồi, th́ mới bác Cả Gốm bậc cao niên nhất trong pḥng này, kể bất cứ truyện nào mà bác thích nhất cho chúng tôi nghe nào.

- Ông cụ già trả lời: Cảm đội ơn quan lớn. Quan đă có nhă ư muốn viết một cuốn truyện sưu tập những truyện của dân quê kể. Thật là hân hạnh lớn lao. Nhưng thưa quan lớn, nếu câu truyện tôi kể đây có điều chi sơ xuất th́ xin quan cũng bỏ lỗi cho. Tôi xin kể cho quan nghe một câu truyện cổ nhất. Nếu câu truyện đó có đôi chút buồn tẻ th́ xin quan và các bác đây cũng bỏ qua cho và vui ḷng nghe hết câu truyện. Và ông cụ già bắt đầu kể:

“Ngày xưa, khi tôi c̣n nhỏ, ở NARA có một nhà sư tên là KURODO TOKUGYO. Vị sư này có một chiếc mũi to lớn khác thường và đầu mũi quanh năm suốt tháng đỏ một cách ghê sợ như thể bị ong bầu vẽ đốt. V́ thế dân NARA đặt một tên riêng cho ông là OHANA KURODO TOKUGYO có nghĩa là ông thầy Mũi to. V́ tên đó quá dài nên họ rút gọn thành HANAZO (ông thầy Mũi to). Có một đêm thầy HANAZO một ḿnh lẳng lặng ra bờ hồ dựng một bảng nhỏ trước cây liễu rủ có viết mấy hàng chữ thật đậm nét “Ngày 3 tháng 3 này, có một con Rồng sẽ bay lên khỏi hồ nầy”. Thật ra th́ ông thầy đó không biết là có rồng sống ở dưới hồ SARUZAWA không, và khỏi cần nói th́ câu truyện Rồng thăng ngày 3-3 chỉ là một câu truyện nói dối trắng trợn. Nếu nói là chả có Rồng nào bay lên, có lẽ lại chắc thực hơn. Lư do thúc đẩy thầy cắm chiếc bảng đó là v́ thầy hay bị các sư trong chùa NARA chế riễu cái mũi đỏ tía của thầy. Do đó thầy định chơi khăm thiên hạ một vố để cười cho hả dạ. Thưa ngài, chắc ngài sẽ cho là truyện ǵ mà kỳ cục, nhưng đó là câu truyện cổ và thưa ngài, hồi đó người ta chơi khăm nhau cái lối đó hiếm lắm.

Ngày hôm sau, người đầu tiên thấy cái bảng chữ đó là một bà già hàng ngày đi lễ Phật ở chùa KOFUKU. Khi bà già đi gần tới hồ hăy c̣n mờ sương yên lặng, tay nương gậy tre, tay lần chuỗi bồ đề, bà trông thấy chiếc bảng nhỏ cắm ở gốc liễu, ngày hôm qua bà không trông thấy. Bà lấy làm lạ là tại sao một bảng thông báo về lễ Phật không cắm ở đâu lại cắm ở gốc liễu như vậy. Nhưng v́ bà mù chữ nên không đọc được bảng nói ǵ, định lướt đi th́ may gặp một nhà sư đi ngược chiều tới chỗ bà. Mừng quá, bà nhờ nhà sư đọc hộ. Bảng nói “Tới 3-3 này th́ có Rồng lên ở Hồ này”. Họ đều lạ lùng v́ đọc bảng đó, nhất là bà già. Bà nghển cổ nh́n đăm đăm vào mặt nhà sư và hỏi:” Có rồng ở dưới hồ này sao hả thầy. “Bằng một vẻ trịnh trọng nhà sư nói với bà già: “Ngày xưa có một học giả người Tầu bị một chiếc nhọt bọc làm mủ ở mí mắt ghê gớm lắm. Một hôm trời bỗng vần vũ mây đen, sấm sét nổ ran, mưa đổ ào ạt xuống. Bỗng nhiên chiếc nhọt bọc của ông học giả vỡ ra và có một con rồng ở đó bay thẳng lên trời kéo theo một cột mây đen. Chà nếu có rồng ở mụn nhọt th́ cũng có thể có hàng tá rồng ở dưới đáy hồ này đó chứ.”

Câu truyện đă làm cho bà già vỡ lẽ. Và bà già lúc nào cũng tin là ông sư th́ không bao giờ nói dối cả. Bà nói: “Già hiểu. Có thầy cho biết thế, tôi thấy mầu nước hồ có vẻ khả nghi lắm. Nhưng cũng chưa tới ngày 3-3” Bà lại vội đi lên chùa, bà cầm chiếc gậy tre thấy hơi lúng túng, vừa đi vừa niệm Phật, bỏ xa ông sư đứng một ḿnh bên gốc liễu. Dĩ nhiên là ông sư phải cố nhịn cười lắm mới khỏi phá ra cười, v́ tác giả tấm bảng kia không ai khác ngoài chính ông, người có biệt hiệu HANAZO. Ông sư đi dạo quanh bờ hồ với hậu ư là muốn để xem những người nhẹ dạ, hiếu kỳ phản ứng trước tấm bảng ông dựng lên đó ra sao. Bà già đi được một lúc, ông thấy một khách bộ hành có một đầy tớ vác đồ theo sau. Ông ta mặc một chiếc áo ngắn vẽ những con vật rằn ri, đầu đội chiếc nón cói chăm chú đọc trước tấm bảng. Nhà sư cũng vờ lại gần để đọc và cố gắng nhịn để khỏi phá ra cười. Sau khi khịt khịt chiếc mũi đỏ, ông đi từ từ về phía chùa KOKUFU. Rồi t́nh cờ, ông gặp một nhà sư cùng ở một pḥng với ḿnh, tên là EMON ngay trước cổng chùa phía nam. EMMON hỏi: “Hôm nay sao thầy dậy sớm quá vậy. Thời tiết có lẽ thay đổi”. Vừa nói thầy vừa hấp háy đôi lông mày vừa rậm, đen và rối. HANAZO đáp với vẻ mặt đồng ư và phồng chiếc mũi đỏ lên: “Vâng, có lẽ thời tiết thay đổi. Tôi nghe người ta nói là có một con rồng ở đáy hồ SARAZAWA sẽ bay lên trời vào ngày 3-3 này”. Nghe thấy thế, thầy EMMON nh́n thầy HANAZO với đôi mắt đầy ngờ vực. Nhưng sau khi hắng dặng thầy nói với một nụ cười đầy nghi hoặc và chế riễu. “Tôi tin là thầy mơ. Tôi nghe người ta nói ai mơ thấy rồng lên là một niềm may”. Vừa nói thầy vừa quay chiếc đầu giành nh́n thầy HANAZO.

Nhưng v́ nghe thấy thầy HANAZO lầm bầm “Một linh hồn đă mất th́ vô phương cứu chữa.” Thầy EMON liền quay lại, nhưng v́ quay quá mạnh thành thử chiếc guốc quai vải văng đi, rồi thầy dằn giọng hỏi HANAZO, cho thầy chỉ là một vị sư ngược đời: “Thầy có chứng cớ ǵ để chứng minh là sẽ có Rồng bay lên!”

Thấy vậy, thầy HANAZO lấy lại vẻ trang nghiêm, trỏ về phía hồ ánh mặt trời vừa chiếu sáng, cúi xuống đáp lại:” Nếu thầy không tin tôi, thầy hăy ra xem chiếc bảng cắm ở gốc liễu đàng kia.” Dù Thầy EMON thường ngày vẫn có tiếng là hay lư sự và ương nghạnh, thấy thế cũng hạ giọng và nói: “Chà, lại có một cái bảng như thế được dựng lên thật sao!” Rồi thầy đi thẳng, vẻ mặt trầm ngâm, lắc lư chiếc đầu giành.

Ngài hăy tưởng tượng vẻ vui sướng của HANAZO khi ông ta thấy thầy EMON đi với dáng điệu kể trên. Thầy cảm thấy cái mũi đỏ của ḿnh ngứa ngáy, và khi bước những bậc đá cuối cùng ở cổng phía nam, thầy phá ra cười.

Nguyên buổi sáng đầu tiên, cái bảng “tới 3 tháng 3 có rồng lên ở hồ này” đă gây ảnh hưởng lớn trong quần chúng. Và chỉ trong vài ngày th́ câu truyện rồng thăng ở hồ Saruzawa trở thành câu truyện cửa miệng của toàn tỉnh Nara. Lẽ dĩ nhiên cũng có người nói: “Bảng đó là một tṛ đùa dai của một kẻ vô danh nào đó. “Dẫu thế, tin đồn về Rồng thăng ở hồ Saruzawa cũng đă lan tới TOKYO. Cả nhưng người cho rằng lời tiên báo ở bảng đó chỉ là một tṛ đùa của một kẻ vô danh giờ đây cũng đă trở thành bán tín bán nghi và cũng đă cho rằng một câu truyện như thế có thể xảy ra lắm chứ, tại sao lại không! Rồi có một sự lạ bất ngờ xảy tới là gần 10 ngày sau, em bé gái lên 9 của ḍng gia đ́nh ông Săi Shinto giúp việc ở đển Kasugo, khi nằm thiêm thiếp ngủ bên mẹ, bỗng mơ thấy con hắc long từ trời giáng xuống nói bằng tiếng người rằng “Ta sẽ lên trời vào ngày 3-3 này. Thôi, nhưng con cứ ngủ đi v́ ta mong không làm rộn cho dân thành phố này”. Lúc ngủ dậy, em bé kể lại cho mẹ nghe giấc mơ lạ. Câu truyện em bé gái mơ thấy rồng thăng ở hồ Saruzawa đă gây xúc động lớn lao cho toàn tỉnh. Câu truyện lại được phóng đại, tô màu cách này cách khác: Một đứa bé bị rồng ốp đă viết một bài thơ, một con rồng đă báo mộng cho nhà sư này, nhà sư khác…

Và chỉ trong ṿng một thời gian ngắn, có một vài người đă đi tới chỗ quả quyết rằng ḿnh thường trông thấy rồng, mặc dầu trong thực tế chẳng có ai thấy con rồng ngọ nguậy chiếc đầu trên mặt hồ bao giờ cả, Ngoài ra c̣n có câu truyện kỳ lạ như: Một hôm có một ông già chuyên môn sáng sáng đi bán cá ở chợ phải đi qua bờ hồ Saruzawa. Vào một buổi b́nh minh, qua làn sương mờ ban mai, ông thấy nước hồ chiếu sáng, mờ mờ ngay ở dưới gốc liễu có cắm chiếc bảng tiên tri đó. Câu truyện xảy ra giữa lúc ai ai cũng bàn tán về câu truyện Rồng, thành thử cụ tin rằng thần rồng bất ngờ xuất hiện. Vừa run sợ, vừa hy vọng ước ǵ ḿnh thấy được Rồng, ông cụ đặt thúng cá và lượn bên bờ và đứng tựa gốc liễu nh́n đăm đăm vào mặt hồ với một cái nh́n đầy ngờ vực. Bỗng nhiên cụ thấy một con quái vật ḿnh dài như cây cau đen nhánh từ đáy hồ quẫy mạnh lên mặt nước ở cùng có ánh sáng mờ mờ. Có lẽ thấy người th́ sợ nên quái vật uốn khúc và lặn xuống nước ngay. Thấy vậy, ông già sợ quá ḿnh đổ đầy mồ hôi hột, vội trở về chỗ để thúng cá. Lạ thay, ông thấy bao nhiêu là cá và lươn ở trong thúng, không cánh mà biến mất đâu hết cả. Có người nghe được truyện đó th́ cười và bảo:” Có lẽ con rái cá nào đó đă ăn hết cá của ông cụ chứ ǵ!” Nhưng cũng có người lại nói: "Rái cá không thể sống ở dưới đáy hồ có rồng như vậy được, v́ rồng thích che chở những sinh vật nhất là cá. Có lẽ Rồng đă lén phóng thích cho những con cá đó.”
Tới lúc này th́ hầu như khắp nơi đều bàn tán về chiếc bảng Rồng thăng ngày 3 tháng 3. Thầy Hazano không ngờ công việc của ḿnh kết quả quá sức tưởng tượng thầy đă được một mẻ cười thầm bằng thích, hai cánh mũi phập pḥng, đầu mũi đỏ chói hơn ngày thường.

Thời gian trôi đi và ngày 3 tháng 3 cũng sắp tới. Bốn hoặc năm ngày trước khi Rồng lên, Hazano vô cùng ngạc nhiên v́ bà d́ của ông, một bà văi ở đền Sakurai tỉnh Settsu cũng lên NARA nói với ông rằng bà muốn được xem Rồng lên với bất cứ giá nào. Ông bối rối và cố giải thích và yêu cầu bà trở về Sakurai là thượng sách. Nhưng bà vẫn một mực từ chối, cương quyết ở lại và nói rằng:” D́ bây giờ già lắm rồi, nếu d́ được trông thấy thần Rồng, là bái lạy thần và có nhắm mắt chết đi th́ d́ cũng an tâm”.

Hazano không dám thú thực ḿnh là tác giả chiếc bảng kia. Và cuối cùng thầy cũng phải chiều ư bà d́ và mời d́ ở lại tới 3 tháng 3 để xem rồng thăng; ông c̣n hứa sẽ đưa bà d́ đi xem trong ngày đó.

Tin Rồng thăng đồn đại xa gần đó đây, đến nỗi cả những tỉnh như Settsu, Izumi, Kanachi và xa hơn nữa là Harima Yamashiro, Omi và Tababu, Yamato cũng ầm tin Rồng thăng. Hazano chỉ muốn chơi khăm dân tỉnh Nara ai ngờ hậu quả ghê gớm là có hàng trăm ngàn người cũng bị chơi khăm ở hàng bao nhiêu tỉnh khác. Khi nghĩ lại, nhà sư cảm thấy hối hận hơn là thích thú. Khi đưa bà d́ đi lễ đển Nara hàng ngày, thầy có cảm tưởng ḿnh là một tên đại tội phạm chưa bị sa lưới pháp luật. Thầy lại c̣n cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy cả một núi nhang và hoa cúng dưới chân chiếc bảng đó. Nhưng đàng khác thầy cũng cảm thấy hănh diện là vừa thực hiện xong một kỳ công nào đó.

Ngày lại ngày qua đi, và ngày 3 tháng 3 cũng đă tới. V́ đă hứa nên thầy Hazano phải dẫn bà d́ đi xem Rồng thăng tại một bậc đá cao nhất ở cổng phía nam đền KOKUFU; từ chỗ đó ta có thể đưa mắt nh́n bao quát cảnh hồ Saruzawa. Đó là một ngày đẹp trời quang mây, không một làn gió mạnh làm gợn mặt hồ. Khách hiếu kỳ đợi mong ngày Rồng thăng kéo đến từ khắp tỉnh Kawachi, Izumi, Settsu, Harima, Yamashiro, Omi, Tamba, và các tỉnh khác không kể Nara; nh́n từ bậc đá cao nhất, nh́n hết tầm mắt, Hazano thấy cả một biển người từ bốn phương tám hướng đổ tới vây chặt quanh hồ. Thật rơ ra cảnh:

Dập d́u tài tử giai nhân

Ngựa xe như nước áo quần như nêm.

Đó đây nào là những chiếc xe ngựa sơn xanh sơn đỏ cao ngất nghêu trên đám biển người, mui xe lấp lánh ánh vàng bạc trong làn ánh sáng mặt trời xuân. Lều trại được căng lên la liệt để che nắng. Quang cảnh không khác ǵ ngày đại hội Kamo. Nhà sư Hazano thấy quang cảnh đó tự nghĩ không ngờ “cái xẩy nẩy cái ung quá sức tưởng tượng như vậy, một chiếc bảng nhỏ ai ngờ hậu quả quá sức lớn lao. Chà người đông quá sức!" Nhà sư nói nho nhỏ và quay lại nh́n bà d́ cũng đang bỡ ngỡ nh́n xem. Rồi nhà sư vội đi xuống bậc chót của cổng phía nam, khịt khịt chiếc mũi đỏ rồi đi lên. Bà d́ không hiểu hậu ư của nhà sư nên cứ nghển cổ dài ra khen lấy khen để: "Hồ rồng ở quả thật là đẹp.

-Người ta đến xem đông như vậy chắc chắn thế nào Rồng cũng thăng, phải không cháu!

Hazano lại nh́n ra bao quát, và trong đám đông thầy nhận ra có cả EMON cũng đang chăm chú nh́n xuống mặt hồ với chiếc đầu giành đặc biệt của thầy. Nh́n quang cảnh đó thầy bỗng quên khuấy những “tội ác” của ḿnh. Thích thú v́ tư tưởng “ngay cả những nhà sư hay chế giễu ḿnh như thầy EMON hay nói móc cũng bị lừa. Gặp EMON thầy hỏi kháy: "Này thầy EMON, thầy cũng ra đây xem rồng thăng cơ à”. EMON đáp” có và quay lại nh́n Hazano một cách ngạo ngược. Rồi thầy nhíu đôi lông mày rậm và nói bằng một giọng trang nghiêm bất thường: Sao rồng lâu lên quá vậy!”

Hazano cảm thấy “vố” ḿnh chơi quá hay cùng tiếng nói của EMON cũng ch́m vào trong tiếng ồn ào không lời giải đáp. Tới gần trưa rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu ǵ là rồng lên cả. Mặt nước vẫn trong xanh không chút gợn sóng phản chiếu những bóng cây đào, cây liễu rủ bên bờ hồ. Có lẽ v́ biển người quá lớn nên hôm nay hồ xem ra nhỏ lại, càng làm tăng cái ư nghĩ rồng thăng nơi tâm trí những người hiện diện. Khách hiếu kỳ chờ đợi từng giây phút nặng nề trôi qua. Biển người quanh hồ càng dàn rộng thêm ra. Người quá đông đến nỗi xe cộ không thể đi lại được đôi khi xảy ra cảnh chèn ép giày xéo lên nhau. Hazano trông thấy cảnh đó mà đau ḷng. Nhưng có một điều lạ là chính Hazano cũng bắt đầu linh cảm thấy rằng Rồng sẽ thăng thật sự mà cảm nghi đầu tiên đó chỉ là một nói dối trắng trợn. V́ chính ông là tác giả tấm bảng kia mà!

Nhưng v́ sự cuồng nhiệt tin tưởng của cả một biển người nên nhà sư Hazano cũng đă càng ngày càng tin tưởng mạnh hơn và cuộc Rồng thăng. Nhà sư mặc dầu cảm thấy ḿnh có tội nặng v́ đă gây ra một xúc động quá lớn lao nhưng ḷng cũng thầm khấn vái có rồng lên thực sự. Nhưng ḷng thất vọng lại dâng lên vời vợi khi ư nghĩ rằng chính ḿnh là tác giả tấm bảng. Quả thật, nếu không phải giữ lời hứa với bà già th́ nhà sư đă về chùa ngủ một giấc từ lâu rồi, hơn là ngổi ê cả người ở cổng để chờ đợi một con rồng tưởng tượng.

Mặt hồ Saruzawa vẫn êm ả không một gợn sóng, vẫn phản chiếu ánh trời trong xanh không một vầng mây. Biển người dồn về hồ Saruzawa chờ xem rồng thăng như không để ư ǵ tới thời gian trôi đi: hết sáng, đến trưa, lại chiều rồi. Hanazo lẩm bẩm tính đă qua hết nửa ngày rồi c̣n ǵ. Bổng nhiên có một sợi mây giống như cột khói cuộn tṛn trên không trung. Sợi mây đó càng ngày càng lớn dần, trời đang trong sáng bỗng vần vũ mây đen. Cùng lúc đó một làn gió mạnh thổi dạt xuống mặt hồ làm thành muôn ngàn đợt sóng dợn. Trong nháy mắt mưa trút xuống như thác. Biển người vội dồn về các lều trại. Tiếng sấm nổ rền trời, ánh chớp liên hồi ḷe lên sáng chói. Bỗng từ giữa đám mây đen h́nh như có vô số những bàn tay cùng tḥ xuống mặt hồ kéo lên từ dưới đấy nước một vật to lớn. Đúng lúc đó, Hanazo nh́n thấy một con hắc long dài hàng trăm trượng bốc thẳng lên trời, móng vàng sáng lấp lánh. Sự việc chỉ xảy ra trong nháy mắt. Sau đó, giữa cơn lốc người ta nh́n thấy những cánh hoa anh đào bay tung lên trời xám xịt. Biển người vừa hoan hỉ, vừa ngạc nhiên hoan hô ầm lên quanh hồ. Rồi mưa lại tạnh hẳn, trời xanh lại thấy ló ra qua màn mây rách. Hanazo nh́n chung quanh và như thể quên rằng ḿnh có chiếc mũi đỏ đang bóng lộn lên. Phải chăng rồng lên vừa rồi chỉ là một ảo ảnh! Khi c̣n đang nghĩ ḿnh là tác giả tấm bảng nói dối trắng trợn th́ có biết bao nhiêu người tin rằng sự việc có thật xảy đến. Dẫu sao th́ chính mắt thầy cũng đă trông thấy. V́ thế càng nghĩ về sự việc lại càng cảm thấy bí mật bao trùm. Thầy quay lại thấy bà d́ đang nằm sơng sượt trên bậc đá bên cạnh: không hiểu v́ bà quá sung sướng hay là quá sợ! Lay bà d́ dậy, ông nói với giọng run run: D́ có trông thấy Rồng lên không! Bà d́ bỡ ngỡ một hồi lâu rồi thở dốc ra, bà chỉ có thể trả lời bằng cử chỉ là bà sợ lắm. Được một lúc bà mới run run trả lời: “Cháu à, d́ có trông thấy con hắc long, ḿnh mẩy đen ś, trừ mấy cái móng th́ vàng óng.”

Không phải có hai d́ cháu Hanazo trông thấy rồng lên mà hầu hết mọi người hiện diện đều trông thấy cả.

Sau đó ít lâu, Hanazo tự thú rằng ḿnh là tác giả tấm bảng đó. Và v́ ác ư mà muốn “chơi khăm thiên hạ chơi!Nhưng tôi được biết rằng chả có ai tin lời thầy cả, kể cả EMON và các bạn đồng nghiệp. Bảng đó đạt được mục đích không! Nào ai biết được. Có lẽ chỉ ḿnh Hanazo, ông Mũi to là có thể trả lời được câu hỏi đó thôi. UJI DAINAGON TAKAKUNI nói: Câu chuyện này hay thật và lạ nữa. Ngày xưa người ta tin là ở dưới sông hồ nhất là hồ Saruzawa này có rồng thật sao? Mà sao bác không cho biết là câu truyện đó xảy ra hồi nào. - Vâng, ngày xưa ở hồ này quả có rồng ở. Và ngày xưa ai cũng tin rằng ở dưới đáy nước đều có rồng ở cả. Và lẽ tự nhiên là khi rồng thăng phải lấy h́nh thức một ông thần để bay lên chứ. - Ta thích nghe truyện của bác không có chú thích ǵ cả. Bác nói là câu truyện tiếp đó là câu truyện sư khất thực! - Cái ǵ! Takakumi tiếp - Có phải câu truyện nhà sư mũi chim ó gọi là IKENO ZENCHINAIGU phải không! Câu truyện đó lại có phần hay hơn truyện nhà sư HANAZO. Bây giờ bác kể tiếp cho chúng tôi nghe đi.


Mục Lục || Trong hẻm núi || Lă Sanh Môn || Địa Ngục Môn

Tuẫn đạo || Con rồng || Cũng một kiếp người

 

Vi tính: Châu Nguyễn, Trà My

Cập nhật: 8/2023

ACK

 

Home